Nắm chặt tay mẹ con và bố mẹ quyết định nhảy xuống vực sâu thăm thẳm, càng xuống sâu thì càng tối tăm, bố mẹ cũng không biết điều gì chờ đợi bố mẹ ở bên dưới kia nữa, dường như cái vực đó sâu không có đáy, chúng ta cứ rơi mãi đến lúc hai chúng ta cảm giác một trận quay cuồng rồi ngất đi lúc nào không hay, không biết thời gian trôi qua bao lâu, lúc chúng ta tỉnh dậy thì đã ở ven một khu rừng rậm rạp và hoàn toàn lạ lẫm với chúng ta, lúc này hai chúng ta dìu nhau đi mà không có một phương hướng cụ thể nào.
Lúc mà Dương Thanh Hào kể đến đây thì Hoàng Tuyết Mai đã không thể nào cầm được nước mắt, hai mắt bà ta đỏ như máu, hai hàm răng nghiến chặt một cỗ thù hận khủng khiếp trào dâng trong lòng bà ta, năm đó không những cả làng của bà bị sát hại sạch sẽ không những vậy còn liên lụy đến cả nhà của Dương Thanh Hào, bởi thế trong lòng bà ta cảm thấy vô cùng có lỗi, đó cũng là nỗi day dứt trong lòng bao nhiêu năm qua, còn Dương Thanh Hào thì giọng càng lúc càng nghẹn ngào, mối hận thù vẫn còn đau đáu trong tâm, ông ta cũng tỏ ra vô cùng giận dữ và thống khổ, hai con mắt đỏ ngầu hai hàm răng cắn chặt vào nhau bật cả máu, sự phẫn hận trào dâng trong lòng.
Còn Thanh Sơn cũng không ngờ rằng bố mẹ của mình lại trải qua những đau thương mất mát và nhiều những nỗi thống khổ như vậy, khác xa hoàn toàn với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-vuong/2586370/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.