Hàn vân động, Thanh Sơn lẩm bẩm đọc mấy lần chữ Hàn vân động, hắn không biết mình có đọc nhầm hay không, bởi vốn tiếng hán của hắn cũng rất tốt, mà chữ trên vách đá và khung cảnh xung quanh dường như chẳng có chút nào liên quan gì đến nhau cả. Ánh nắng ấm áp, gió mát chan hòa vẫn thổi heo may, những áng mây vẫn bồng bềnh trôi lơ lửng trên trời cao, cảnh sắc thiên nhiên hòa ái, chẳng có chút nào gọi là "Hàn Vân" cả điều này làm cho Thanh Sơn khá là khó hiểu.
Sau khi quan sát khá kỹ dòng chữ, nhưng chẳng thấy cửa động ở đâu cả, mọi thứ trên vách đá vẫn im lìm một vẻ hoang sơ không có một dấu hiệu nào chứng tỏ đây là một cái động. Thánh Sơn lại mò mẫm tìm kiếm hắn lần mò tất cả mọi vị trí trên mặt đá, rồi lại nheo mắt đứng quan sát kỹ càng từng ngọn rêu khe nứt trên mặt đá, nhưng mà tất cả chỉ làm hắn thất vọng, bởi vì cho dù quan sát hay đưa tay vào sờ thì tất cả cũng chỉ là một mặt đá phẳng lì, không có một dấu vết nào của động. Lúc này Thanh Sơn thất vọng thở dài một cái rồi lại ra gốc cây ngồi, hai mắt hắn vẫn chăm chú nhìn lên mặt đá phía trước không rời. ngồi ngắm nhìn một hồi lâu Thanh Sơn lẩm bẩm.
- Chắc chắn sẽ có lối vào động, cửa động chắc chỉ ở nơi nào đó gần đây mà thôi. Bởi vì chữ viết thường nằm trên cửa, chứ không có ai viết một bên hay viết bên dưới được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-vuong/2586316/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.