Đã lâu không gặp, nghe thấy bốn chữ này cô gái bỗng quay đầu lại rồi tự dưng khóe miệng của cô cũng bật ra bốn chữ. - Đã lâu không gặp.
Nói xong cô ta nở một nụ cười trên môi, còn trong lòng thì khấp khởi vui mừng, nhưng khi nhìn lại trên lưng Thanh Sơn lúc này còn có một người nữa, mà khi nhìn vào Phan Như Nguyệt không thể không quen thuộc hơn, bởi đó không phải ai khác mà chính là Phan Thục Trinh em họ của cô.
- Làm sao anh lại gặp được con bé vậy?
Phan Như Nguyệt cất giọng hỏi Thanh Sơn.
- Chắc là do duyên số thôi, tôi cũng hơi bất ngờ không nghĩ cô ấy là em họ của cô đấy.
- Mà thôi chúng ta đi thôi, đây vẫn là vùng nguy hiểm
Nói rồi Phan Như Nguyệt cho người đưa Phan Thục Trinh lên xe rồi cả đoàn xe khởi động chạy về hướng gia tộc Phan Thái.
Khi đoàn xe về đên gia tộc Phan Thị thì Phan Thái Hải ra đón, cùng với đó là Phan Thái Học là chú của Phan Như Nguyệt và cũng là cha của Phan Thục Trinh.
- Cảm ơn cậu, cậu chính là ân nhân của gia tộc họ Phan chúng tôi. gia đình chúng tôi vô cùng cảm kích.
Lúc này Phan Thái Hải cất tiếng, vừa nói ông ta vừa đưa tay ra bắt tay Thanh Sơn, hai bàn tay nắm chặt chứng tỏ trong lòng ông ta là thật tình thật dạ.
Một lúc sau, cứu chữa cho con gái xong xuôi, Phan Thái Học cũng đi ra, ông ta cất tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-vuong/2586209/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.