Lúc này phụt một tiếng, trong mồm miệng Phan Thái Hùng phun ra từng ngụm từng ngụm tiên huyết đen ngòm, mang theo đó là mùi hôi thối tanh tưởi của những chất bẩn dồn ứ bên trong lâu ngày. Sau khi nôn xong ông ta ngã sõng xoài trên dường, ông ta tham lam hô hấp, hít thở dưỡng khí, tuy là đang mệt nhọc nhưng những nhịp hô hấp cuat đã hoàn toàn thông thuận và dễ dàng hơn rất nhiều, cảm giác như cơ thể của ông ta được tái sinh, còn bên này Thanh Sơn cũng dường như đã kiệt lực, toàn thân ủ rũ nằm sõng xoài trên chiếc phản lớn thở hồng hộc như bị rút hết toàn bộ sinh lực. Sau một phen trị liệu có thể nói thể lực của Thanh Sơn đã bị móc sạch sẽ, toan thân run rẩy nằm thở hổn hển mồ hôi đầm đìa, ướt đẫm thân mình. Bên ngoài cửa nghe được động tĩnh bên trong, hai cha con Phan Như Nguyệt, Phan Thái Hải đẩy cửa bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến hai người sững sờ, bọn họ không nghĩ rằng đợt trị liệu này có thể tốn thương mạnh mẽ đến hai cao thủ như vậy đặc biệt là Thanh Sơn.
Cha, ngài có sao không vậy, cả cậu nữa, Thanh Sơn?
- Cha, cha, cha…!
- Thanh Sơn, Thanh Sơn…!
Phan Thái Hùng cất tiếng hỏi, nhưng hai người lúc này gần như đã kiệt lực nên vẫn nằm yên bất động, thấy vậy Phan Thái Hải trở nên xoắn xuýt liên tục kêu gào. Trong lúc này tiếng kêu của Phan Thái Hải vô tình lọt vào tai của một bóng người.
Trên khuôn mặt người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-vuong/2586191/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.