Trong sân đấu lúc này Phan Thái Hùng đã bị đánh bay, bên mạng sưở của ông ta, một vạt áo đã bị cứa rách, để lộ bên trong phần da thịt lòi ra, máu đỏ nhuốm cả một vùng, Phan Thái Hùng nằm ngã trên mặt đất, ánh mắt ảm đạm tuyệt vọng, đôi mắt nhăn nheo nhìn chằm chằm vào đối phương, dường như không cam lòng, nếu bây giờ ông ta chết thì toàn bộ phan tộc sẽ bị đồ sạch sẽ, chó gà không thoát, nhưng giờ ông ta đã mệt nhừ người dường như chỉ muốn nhắm mắt lại hôn mê, nhưng mà chính sự đau đớn trên vết thương mới duy trì được sự tỉnh táo của ông ta cho đến lúc này.
- Không tệ, không tệ chiến cùng một lúc với hai anh em ta mà có thể duy trì lâu như vậy quả thật là hiếm có, nhưng chỉ tiếc hôm nay chúng ta nhất định phải giết người, vậy nên trên hoàng tuyền có làm việc gì cũng nên suy xét cho kỹ lưỡng,
Nói xong hai người cầm đao bước lên phía trước, ánh mắt chăm chăm nhìn vào Phan Thái Hùng chờ thời xuất thủ kết liễu đối phương, khi hai người bước tới gần cách Phan Thái Hùng chỉ mấy bước chân, lúc này một bóng người không biết từ đâu xuất hiện.
Là một thanh niên thân hình cao ráo, hơi gầy nhưng ánh mắt sắc bén, khuôn mặt tuấn lãng, thấy được người này Hồ Hoài Thu chỉ vào và nói với Cao Thành Nam.
- Lần trước chính người này xuất hiện, sau đó bệnh tình của Phan Thái Hùng mới thuyên giảm, làn này cũng vậy, khi người này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-vuong/2586172/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.