Nghe thấy thế, Bạch My lão quai không có phản ứng nào, mà chỉ nhìn đăm đăm ào trong bếp lửa, thỉnh thoảng tiện tay còn ném một vài mẩu củi vụn vào cho ánh lửa trong bếp luôn luôn được duy trì đều đều.
So chiêu với tôi, ông nên biết rằng mặc dù tuổi tác chúng ta không cách nhau bao nhiêu, nhưng dù sao so về vai vế thì ông cũng xếp sau tôi một bậc, cho dù ông bây giờ là phó môn chủ, nhưng mà ông nên biết rằng sư phụ ông là Lý Thiên Đức cũng chỉ là sư huynh của tôi mà thôi, tại sao bề dưới lại dám can đảm khiêu chiến bề trên, chẳng lẽ luật lệ trong môn nay đã thay đổi rồi hay sao, vả lại bao nhiêu năm nay tôi không còn để ý những công việc của Huyết Đao Môn, vậy nên tôi dám chắc rằng hôm nay ông đến đây chắc hẳn là không phải để thử với tôi vài chiêu đấy chứ? còn nếu muốn thử tôi thì ông cũng nên gọi tôi một tiếng sư thúc, chứ không phải ông mang thái độ này đến đây gặp tôi như thế.
Đúng vậy, mặc dù Huyết Đao Môn bây giờ xưa đâu bằng nay, nhưng mà luật lệ của các bậc tiền nhân vân phải được tôn trọng, vả lại môn quy cũng vô cùng nghiêm ngặt, nếu như các bậc tiểu bối mang thái độ trịch thượng, dưới khinh nhờn trên không tôn trọng trưởng bối vậy thì tội sẽ vô cùng nặng, có thể khép vào tội phản bôi sư môn, nhẹ thì bị phế tu vi đuổi khỏi môn phái, còn nặng thì bị đưa ra sau núi, thả xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-vuong/2586164/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.