của Lý Mộc, cho dù đã nhiều năm trôi qua, nhìn thoáng qua Lý Phong vẫn có thể nhận ra.
Lý Phong rất hiểu. Anh trai Lý Mộc của anh sẽ chả rảnh mà đi viết một đoạn ngắn như vậy.
Lông mày Lý Phong khẽ nhăn lại, dường như anh đã nghĩ ra điều gì đó.
Lý Phong đập mạnh cái bình sứ xuống đất.
"Choang!"
Kèm theo âm thanh giòn giã, cái bình sứ mà giáo sư nói có chút niên đại đã bị Lý Phong trực tiếp làm vỡ.
Hành động này của Lý Phong đương nhiên thu hút sự chú ý của đám học sinh bên cạnh.
Sau đó Viên Lịch Thừa vênh váo bước tới, chỉ vào Lý Phong nói: "Này! Anh điên à?"
"Sao lại đi đập cái đồ hỏng đó ở đây?"
Tư thế ngạo nghễ của Viên Lịch Thừa cũng rơi vào tầm mắt của Viên Lịch Hành đang dùng kính viễn vọng quan sát từ xa.
Viên Lịch Hành lúc này cau mày.
"Thằng Viên Lịch Thừa phế vật này sao lại xuất hiện ở đây?"
Ngô Lương hiển nhiên cũng biết Viên Lịch Thừa.
Ông ta nói nhỏ: "Cậu bảy học chuyên ngành khảo cổ học. Sau khi tốt nghiệp, cậu ta sẽ tiếp quản cửa hàng đồ cổ lớn nhất ở Phan Gia Viên chúng ta".
Viên Lịch Hành lạnh lùng hừ một tiếng: "Loại phế vật chỉ biết há miệng chờ sung!"
"Nếu trong gia tộc có thêm nhiều người như hắn, sớm muộn gì cũng sạt nghiệp!"
Ngô Lương vừa rồi cũng nghe thấy tiếng Lý Phong làm vỡ bình.
"Cậu chủ, Lý Phong, tên khốn này đã đập vỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/328305/chuong-8807.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.