ớc bỗng truyền đến một âm thanh kỳ lạ.
Hứa Hạo Nhiên nói trước.
"Ơ, mọi người có nghe thấy tiếng gì kỳ lắm không?"
Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời.
Ngay phía trước cách chỗ bọn họ đứng không xa bỗng truyền đến tiếng khóc trẻ con.
Nếu tiếng khóc này ở thành phố hay ở một một ngôi làng từ xa vọng lại thì rất bình thường.
Nhưng dưới lòng đất âm u thế này lại nghe thấy tiếng trẻ con khóc, đúng là làm cho người ta dựng tóc gáy.
Theo bản năng Hứa Hạo Nhiên dựa sát vào người Lý Phong.
"Anh rể, đây là tiếng gì thế?
"Nghe mà ghê người quá".
Tiếng khóc này ban đầu mới nghe thì giống tiếng khóc của trẻ con.
Nhưng giờ lại thêm chút bén nhọn.
Tiếng khóc thê lương.
Càng nghe càng khiến người ta sởn da gà.
Hứa Hạo Nhiên vừa xoa cánh tay nổi đầy da gà của mình vừa nói với Lý Phong.
"Anh rể, đây rốt cuộc là đâu thế?"
"Sao em cảm thấy mấy thứ xung quanh ngày càng ghê vậy".
Lý Phong cười nói: "Không phải bình thường em hay nói trên đời này ngoài mẹ thì không có thứ gì ghê hơn à?"
Hứa Hạo Nhiên xoa trán, cười nhăn nhó.
"Anh rể, anh không được nói ra như thế, chị em đứng đây mà".
"Nếu mẹ em mà biết thì bà ấy lột một lớp da của em ra mất".
Đoàn người càng đi xa, tiếng khóc của trẻ con càng to hơn.
Hơn nữa tiếng khóc vọng lại giống như đang nó quanh quẩn trong bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/328242/chuong-8744.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.