Màu vừa vào họng, thân thể Phong Hồn Thú chấn động, trên mặt lộ rõ vẻ si mê.
Diệp Huyên tò mò hỏi: “Tiểu Tháp, máu của ta có sức hấp dẫn với yêu thú lắm sao?"
Tiểu Tháp: “Có hai nguyên nhân: thứ nhất, máu của người là huyết mạch Phong Ma rất mạnh; thứ nhì, người đã từng hấp thụ huyết mạch của Nhị Nha, vốn được Tiểu Bạch tăng cường... Hiểu rồi chứ?"
Diệp Huyên cười: “Đã hiểu”.
Hắn nói với Phong Hồn Thú: “Nếu chịu theo ta, sau này mỗi ngày ta sẽ cho một giọt máu”.
Phong Hồn Thú do dự.
Diệp Huyên: “Không chịu sao?"
Phong Hồn Thú im lặng nhìn hắn một hồi rồi gật đầu.
Diệp Huyên cau mày: “Gật là chịu hay không?"
Phong Hồn Thú: “...”
Diệp Huyên: “Biết nói tiếng người không?"
Phong Hồn Thú lắc đầu, mở miệng kêu một tràng gừ gừ, nhưng Diệp Huyên nghe không hiểu gì cả.
Hắn vội hỏi Tiểu Tháp: “Nó đang nói gì vậy?"
Tiểu Tháp: “Nó nói hình như ngài bị đần”.
Phong Hồn Thú: “...”
Diệp Huyên đen mặt: “Ngươi chắc không đấy?"
Tiểu Tháp nghiêm túc: “Ta cần gì phải mắng Tiểu chủ? Muốn thì đã mắng thẳng mặt rồi”.
Diệp Huyên nhìn Phong Hồn Thú với vẻ mặt bất thiện, chỉ thấy nó nhìn lại đầy vô tội. Chuyện gì cơ?
Tiểu Tháp nói: “Tiểu chủ có thể xem thử năng lực của nó”.
Diệp Huyên gật đầu: “Phong Hồn Thú, cho ta xem thực lực của ngươi”.
Hắn hất đầu về phía Tăng Vô: “Đánh ông ta cho ta”.
Tăng Vô: “...”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/328012/chuong-8514.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.