Sắc mặt Hoang lạnh lẽo: “Xin lỗi Diệp công tử!”
Xin lỗi!
Hồng Chiêu nhìn về phía Diệp Huyên: “Hắn… vì, vì sao chứ?”
Hoang nheo mắt lại: “Cho ngươi một cơ hội cuối cùng!”
Nghe vậy, sắc mặt Hồng Chiêu bỗng nhiên thay đổi, nàng ta vội vàng nhìn về phía Diệp Huyên: “Diệp công tử, xin lỗi!”
Diệp Huyên nói: “Kiếm của ta đâu?”
Hồng Chiêu hơi do dự, sau đó nói: “Trong tay Tử chủ!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Trong tay Tử chủ?”
Hồng Chiêu gật đầu.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Sao lại trong tay Tử chủ?”
Hồng Chiêu thoáng nhìn Hoang ở bên cạnh, im lặng không nói.
Diệp Huyên đột nhiên nói: “Có phải ngươi phát hiện không cách nào dùng kiếm của ta nên đã tặng cho Tử chủ, dùng nó tạo thành mối thù một mất một còn giữa ta và Tử chủ?”
Hồng Chiêu nhìn Diệp Huyên, không nói lời nào.
Diệp Huyên khẽ thở dài: “Hồng Chiêu cô nương, ngươi xem đi, chuyện ngươi làm là chuyện con người có thể làm ra sao? Ta tin tưởng ngươi như vậy, ngươi lại cầm kiếm của ta chạy mất… quan trọng nhất chính là, ngươi không chỉ coi ta là bia đỡ đạn, ngươi còn chia rẽ ta và Tử chủ kia, loại chuyện vô sỉ như vậy mà ngươi cũng làm ra được!”
Vẻ mặt Hồng Chiêu bình tĩnh, không nói lời nào.
Lúc này, Hoang ở bên cạnh đột nhiên nói: “Nếu Diệp công tử còn chưa hết giận, có thể giết nàng ta!”
Nghe vậy, sắc mặt Hồng Chiêu bỗng nhiên thay đổi: “Hoang…”
Hoang dứt khoát bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/327900/chuong-8402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.