Vì rau tươi trong giỏ tre của ông cụ trông không được đẹp mắt lắm.
Vì vậy ông cụ ấy không bán được nhiều.
Hơn nữa, các dì các mẹ đến đây mua đồ ăn đều rất kỹ tính.
Chọn từng cái một.
Vì vậy những mớ rau trông tươi ngon, đẹp mắt một chút đều bị bọn họ mua mất rồi.
Những thứ còn lại đều hư hỏng một chút.
Lý Phong ngồi xổm xuống trước giỏ tre, lấy một quả cà chua.
Sau khi xem qua hai lần, anh hỏi ông cụ: “Ông à, rau này là nhà mình tự trồng ạ?”
“Đương nhiên rồi!”
“Vậy nhà ông cách đây bao xa?”
“Ừ, cũng khá xa đấy, tôi đạp xe đến đây mất hơn hai tiếng”.
Lý Phong khẽ gật đầu, sau đó hỏi.
“Ông à, cháu thấy có nhiều loại rau ở đây, đều là do một mình ông trồng sao?”
Ông cụ đen nhẻm mỉm cười: “Chàng trai trẻ, cậu thật có mắt nhìn”.
“Chỗ rau củ này là do người dân trong thôn chúng tôi trồng”.
“Trong số bọn họ có người không đi được, nên mới nhờ tôi đi bán giúp”.
“Cậu đừng nhìn bề ngoài chỗ rau củ này trông xấu xí, nhưng thực chất tươi lắm, hơn nữa chúng chưa từng bị phun thuốc trừ sâu”.
“Ông à, cháu ăn một miếng được không?”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề”.
“Nếu như vừa rồi không có cậu, bọn chúng đã làm hỏng hết rau của tôi rồi”.
Lý Phong mỉm cười.
Anh dùng vạt áo lau quả cà chua cho sạch, sau đó cắn một miếng lớn.
Vỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/327868/chuong-8370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.