“Tao muốn giết một con chó, một con lợn, có cần phải nói cho chúng biết lí do tại sao không?”
“Bởi vì tôi xuất thân kém hơn anh, là bởi vì tôi không có tiền sao?”
Liễu Bạch hai mắt đỏ hoe hỏi.
“Đúng vậy, bởi vì tao sinh ra trong gia đình quyền quý hơn chúng mày, nên lũ chó lợn chỉ đáng làm vật nuôi cho tao thôi”.
“Lũ chó lợn chúng mày, chỉ có thể làm vật mua vui cho tao thôi”.
Lỗ Vĩnh Hạc lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lý Phong, nói: “Đồ chó chết, mày có bản lĩnh thì tới giết tao luôn đi!”
“Tao là người nhà họ Lỗ, nếu mày dám động tới tao, bố tao nhất định sẽ không tha cho mày đâu”.
“Mày và vợ mày, và người nhà mày, tất cả đều phải chết!!”
Lỗ Vĩnh Hạc lại chỉ tay vào Liễu Bạch: “Còn mày, tao nhớ rõ mặt của mày và vợ mày rồi đấy”.
“Chúng mày sống ở đâu tao cũng biết rõ”.
“Từ nay về sau, chúng mày đừng hòng được ngủ ngon”.
“Tao sẽ dành thêm chút thời gian để chơi đùa với chúng mày!”
“Lần này, tao nhất định sẽ chơi chúng mày đến chết!”
“Á!!!”
Gầm lên giận dữ một cách điên cuồng.
Liễu Bạch trút hết những giận dữ và đau khổ trong lòng.
“Vì sao? Vì sao mấy người cứ ức hiếp chúng tôi như vậy?!”
“Chúng tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì!”
“Tại sao ông trời lại bất công như vậy?”
“Vì sao vậy!!?”
Tiếng gào thét giận dữ của Liễu Bạch vang vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/327812/chuong-8314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.