"Cậu không nên cho chúng ăn no”. "Một khi chúng đã no đủ, chúng sẽ muốn nhiều đồ tốt hơn”. "Hôm nay cô ta yêu cầu cậu đưa 200.000, ngày mai cô ta có thể yêu cầu cậu đưa hai triệu”. "Tôi đây có cần tốn nhiều tiền như vậy để nuôi một con chó không?" "Vâng, thuộc hạ biết rồi ạ”. Mã Hoành phẩy tay: "Đi đi!" Thư kí chân trước vừa rời đi thì chân sau Mã Đằng đã quay lại. Trên mặt xuất hiện một dấu tay sâu, nửa khuôn mặt sưng tấy. "Làm sao vậy? Ai đánh cậu thế này?" "Ở Thiên Môn này lại có kẻ dám đánh người của nhà Mã Thị, chán sống rồi chắc?" “Là Vương Tiểu Thất.”, Mã Đằng cố chịu đựng cơn đau trên mặt nói. "Vương Tiểu Thất là ai?" "Là tay chân của Lý Phong”. "Tôi đã làm theo những gì anh nói, tôi tìm đến họ”. "Khi tôi đặt năm triệu tiền mặt trước mặt họ, Vương Tiểu Thất này đã tát tôi ngay lập tức!" “Hắn đánh cậu sao?”, Mã Hoành lại hỏi: “Cậu không nói cho hắn biết, cậu là người nhà họ Mã tôi à?” "Cậu chủ, tôi nói rồi”. Mã Đằng ôm lấy nửa khuôn mặt sưng tấy: "Hắn nói nhà họ Mã là cái thá gì, nếu lại xuất hiện trước mặt bọn họ, hắn sẽ đích thân tới…” “Tới sao?”, Mã Hoành nhìn chằm chằm, thấy Mã Đằng do dự, lập tức mắng: “Nói! Nói mau! "Hắn nói nếu còn có lần sau thì hắn sẽ tới chặt đứt cái chân chó của cậu chủ”. "Thằng khốn!" Mã Hoành nắm lấy món đồ cổ trong tay định ném thẳng xuống đất. Tuy nhiên, lúc cầm lên, anh ta chợt nhận ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/327552/chuong-8054.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.