"Nói đến tên khốn kiếp này, là thiên tài trăm năm có một!" "Mẹ nó chứ, giờ tôi muốn biết, mẹ nó, thiên tài ở chỗ nào!" Diệp Hoằng Thắng bước đến ghế sô pha, túm tóc Hậu Thư Hạo và ném hắn xuống đất. Lúc này, Trần Quân Tân co người lại trên sô pha, sắc mặt tái nhợt và cơ thể không ngừng run rẩy. "Mọi người nhìn xem, đây mới là cảnh tượng trăm năm có một đây”. "À, không phải, là thiên tài trăm năm có một đấy!" "Con chó này, lúc đầu tự khoe mẽ bản thân”. "Nghe như hắn còn giỏi hơn cả Gia Cát Lượng!" "Nhưng cuối cùng, hắn không phải vẫn bị người ta chơi hay sao!" Diệp Hoằng Thắng lấy một lư hương trên bàn trà. "Đàn hương trong lư hương này là của tôi”. "Có người đặt ở đây, là có ý gì?" "Có nghĩa là thằng thiên tài này đã bị người ta ám hại rồi!" "Thiên tài cái chó gì, một thằng ngu thì có!" Diệp Hoằng Thắng quay đầu lại và nói với Vũ Thế Huân. "Ông chủ Vũ, tôi hỏi ông, ông vẫn sẽ gả con gái yêu quý của ông cho thằng chó này à?" Vũ Thế Huân lúc này im lặng. Cho nên nói, trước lợi ích gia tộc, vấn đề đạo đức không đáng giá một xu. Bây giờ ông ta đang nghĩ cách để che đậy vấn đề này. Vũ Thế Huân vội vàng bước đến chỗ Diệp Hoằng Thắng và nói nhỏ: "Mọi người đều phải chịu trách nhiệm về vấn đề này”. "Chúng ta đều là bạn cũ lâu năm”. "Chúng ta là người lớn, đừng chấp con nhỏ”. "Sau khi nó bình phục, tôi sẽ yêu cầu nó đích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/327511/chuong-8013.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.