Người kia lập tức bị tát văng đi.
Khóe miệng Diệp Huyên giật giật. Ả kia gan thật, thế mà cũng dám khiêu khích Niệm tỷ.
Mà cô gái ở vùng thời không lạ lẫm kia lại ngây ra như phỗng.
Mình mà lại không đỡ được cái tát đó ư?
Mộ Niệm Niệm không quan tâm để ả ta nữa, lại vung tay khép vùng thời không ấy lại.
Diệp Huyên không khỏi nhìn sang, cảm thấy Niệm tỷ mạnh vãi!
Phải ôm chắc cái đùi này mới được!
Mộ Niệm Niệm hỏi An Lan Tú: “Cảm giác thế nào?"
An Lan Tú đáp: “Vô Cảnh rồi!”
Vô Cảnh!
Diệp Huyên sượng trân: “Nàng cũng đến Vô Cảnh rồi?"
An Lan Tú gật đầu.
Diệp Huyên: “...”
An Lan Tú cười: “Văn Tú chắc cũng sẽ nhanh thôi”.
Diệp Huyên bỗng quay sang Mộ Niệm Niệm, nghiêm túc nói: “Bằng không về sau cho đệ theo chân tỷ đi?"
Hắn cảm thấy làm như vậy thì tiền đồ bảo đảm xán lạn.
Mộ Niệm Niệm bật cười: “Đệ không theo ta được”.
Diệp Huyên khó hiểu: “Vì sao?"
Mộ Niệm Niệm: “Không vì sao cả”.
Diệp Huyên: “...”
Mộ Niệm Niệm lại hỏi: “Hai đứa có muốn đánh một trận không?"
Diệp Huyên và An Lan Tú đều lắc đầu.
Cả hai đều đạt đến Vô Cảnh, căn bản không phân được thắng bại nếu không phải chiến đấu đến chết. Mà bọn họ lại tuyệt đối không thể đánh nhau đến chết.
Vì vậy có so chiêu cũng là vô nghĩa.
Mộ Niệm Niệm cong môi: “Cũng tốt, vậy ôn chuyện đi”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/327504/chuong-8006.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.