Mặt Diệp Huyên cứng ngắc. Má nó, chỉ vừa đạt tới Vô Cảnh, giờ lại nghe còn có cả trên Vô Cảnh?
Còn có chừa cho hắn đường sống không?
Thấy sắc mặt hắn, Mộ Niệm Niệm phá ra cười: “Tiểu tử này! Thôi không nói trên Vô Cảnh nữa, nói Vô Cảnh thôi”.
Diệp Huyên gật đầu: “Niệm tỷ nói đi”.
Mộ Niệm Niệm cong môi: “Đệ hiểu biết thế nào về Vô Cảnh?"
Diệp Huyên cười khổ: “Vừa đạt đến nên vẫn chưa rõ lắm”.
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Đệ hẳn cũng biết, muội muội Thiên Mệnh của đệ cũng thuộc dạng không có cảnh giới, nhưng có biết nàng ấy khác gì với ta không?"
Diệp Huyên lắc đầu: “Không biết”.
Mộ Niệm Niệm: “Nàng ấy thật sự không có cảnh giới”.
Diệp Huyên cau mày: “Nghĩa là thế nào?"
Mộ Niệm Niệm cười: “Nghĩa là nàng ấy đã vô địch, ở cảnh giới không còn đối thủ, hoàn toàn thoát khỏi mọi quy tắc, đã vậy còn tự sáng lập quy tắc của mình. Không chỉ thế, sau khi sáng tạo quy tắc mới, không bao lâu nàng sẽ phá hủy nó. Nói đơn giản, kẻ địch hiện giờ của nàng chỉ có nàng mà thôi. Không ngừng sáng tạo, không ngừng phá hủy”.
Diệp Huyên: “...”
Mộ Niệm Niệm: “Suốt thời gian qua, nàng ấy vẫn luôn đối đầu với chính mình. 'Không có cảnh giới' của nàng khác với chúng ta, với nàng đó chính là vô địch”.
Diệp Huyên: “Vậy 'không có cảnh giới' của chúng ta thì sao?"
Mộ Niệm Niệm nhẹ giọng: “Cũng có nghĩa là đã vượt ra bên ngoài. Ít nhất phải sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/327502/chuong-8004.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.