giận rồi sao?” Đường Hạo Tuấn
một chút không thoải mái, nhưng ơn cứu mạng bày ở đó, em cũng chỉ có thể bỏ qua không truy cứu nữa, hơn nữa Phàm đã hứa với em, sau này sẽ không nữa, anh ta còn nói tình trạng tâm lý của mình bây giờ đã tốt hơn nhiều, sau này sẽ không làm ra những hành vì điên dại đó
tin không?” Đường Hạo
em nguyện ý thử
Hạo Tuấn nheo mắt lại: “Anh
tiện làm gì với anh ta, hơn nữa lần này tới đây,
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Nghe em.”
Nể tình Kiều Phàm đã cứu mấy mẹ con bọn họ, cho dù trong lòng anh rất không có thiện cảm với Kiều Phàm, cũng nguyện ý vì điều này mà nhẫn nhịn, bao dung Kiều Phàm.
“Cảm ơn chồng, cũng vất vả cho anh rồi.” Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn có hơi ngại ngùng mà mỉm cười.
Cô biết, trong lòng anh chắc chắn rất muốn ra tay với Phàm, dù sao chuyện mà Phàm làm quả thật rất quá đáng.
Nhưng anh càng nguyện ý vì cô mà bao dung và nhượng bộ.
Mà điều này cũng quả thật khiến anh có hơi chịu ấm ức.
“Không có gì.” Đường Hạo Tuấn nhìn cô, khẽ đáp lại: “Mẹ con em là điểm yếu của anh, vì mẹ con em, anh có thể làm bất cứ chuyện gì."
Cho dù bao dung kẻ đáng ghét.
Tống Vy ôm eo của anh: “Tối nay em đền bù cho anh có được không?”
Cô đột nhiên nói.
Mắt của Đường Hạo Tuấn lập tức sáng lên, cúi đầu nhìn cô, yết hầu chuyển động, giọng nói có hơi khàn: “Em biết em đang nói gì không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/327464/chuong-7966.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.