🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu: “An An so với anh chị của nó, rõ ràng yên tĩnh hơn, yên tĩnh giống như một bé gái, thức dậy cũng không quấy khóc, chỉ có đói hoặc ị mới rên vài tiếng, bình thường hoặc là ngủ, nếu không thì mở to mắt nhìn trần nhà.”
“Phải, cậu chủ nhỏ An An quả thật rất yên tĩnh, tôi vẫn là lần đầu tiên chăm đứa trẻ dễ chăm như vậy.” Chị Trương tán thành nói.
Tống Vy nhìn con trai ở trong lòng.
Cậu bé giống như những gì cô vừa nói, ngoan ngoãn nằm trong lòng cô, không quấy khóc, thậm chí cũng không nhúc nhích, chỉ mở to đôi mắt đen láy nhìn cô.
Thỉnh thoảng còn cười, vô cùng đáng yêu.

Tống Vy không nhịn được cúi đầu hôn lên má của cậu bé: “Thật sự không biết con đang cười ngốc cái gì.”
“Cậu chủ nhỏ An An có thể là thấy bà chủ quá xinh đẹp, cảm thấy vui khi mình có người mẹ đẹp như vậy nên cười.” chị Trương khen.
Mặt của Tống Vy chợt đỏ ửng: “Chị Trương, đừng nói như vậy, tôi ngại rồi.”
Chị Trương cười ha ha nói: “Điều tôi nói là thật, bà chủ cô quả thật rất xinh đẹp, đẹp hơn những ngôi sao lớn kia.”
“Lời này tôi tán thành.” Tống Vy còn chưa tiếp lời, một giọng nói từ phía sau truyền tới.
Tống Vy và chị Trương cùng lúc quay đầu lại.
Chị Trương không biết Kiều Phàm, ánh mắt nhìn Kiều Phàm tràn ngập sự nghi hoặc, không biết sao trong biệt thự đột nhiên lại có thêm một người đàn ông xa lạ.
Cũng đúng, khi Kiều Phàm tới, chị Trương vẫn ở trong phòng chăm An An, căn bản không biết có người tới.
“Bà chủ, vị này là?” Chị Trương nhìn Kiều Phàm, nghi hoặc mở miệng hỏi.
Tống Vy mỉm cười rồi đáp: “Đây là bạn của tôi, họ Kiều, hôm nay vừa tới.”
“Thì ra là như vậy.” Chị Trương gật đầu, sau đó mỉm cười lịch sự với Kiều Phàm: “Chào cậu Kiều.”
Kiều Phàm cũng đáp lại bằng nụ cười hờ hững: “Chào chị.”
“Phàm, đây là vú nuôi của An An.” Tống Vy lại giới thiệu chị Trương cho Kiều Phàm.
vừa rồi nghe hai
chị Trương: “Chị Trương, chị đi làm việc trước đi, đợi An An ngủ rồi, tôi lại gọi
chủ.” Chị Trương mỉm cười
phòng khách chỉ còn Tống Vy và Kiều Phàm, và cậu bé
nằm trong tã, mở mắt nhìn, thỉnh thoảng còn nở nụ cười ngốc, thần sắc của anh ta lập tức sững
Kiều Phàm ngồi ở đối diện, nhìn
dịu dàng mà anh ta lộ ra lúc này, là sự dịu dàng thật sự, là loại xuất phát từ trong tim, chứ không phải là sự dịu dàng giả tạo giả
mặt với một đứa trẻ, nếu còn lộ ra loại dịu dàng giả tạo đó, vậy người này thật sự hết cách cứu rồi,
may mắn, Kiều Phàm không phải loại ma
rất thích An An, nếu không sẽ không vào lúc nhìn thấy An An, lộ ra biểu cảm dịu
con của mình,
đại biểu, cậu bé
là An An, một con heo con lười biếng, ngày nào cũng
An là sinh non, lười một chút cũng tốt, có thể khiến nó có thêm chút thịt,
gật đầu: “Phải, bác sĩ trước đó của An An cũng nói
hiểu, cậu bé
thấy đứa trẻ phát ra âm thanh đáng yêu như vậy, trái tim cũng bị hòa tan, hơi đung đưa cậu bé trong lòng, vô cùng yêu thích: “A, trời ạ, An An, con sao lại đáng yêu
hai mẹ con vui vẻ, anh ta khẽ cười một tiếng: “An An
Tống Vy
“Em không sợ tôi làm tổn thương đứa trẻ sao? Dù sao
cô sẽ từ
cô vậy mà đồng
liễm hơn nhiều, trở nên nghiêm túc vài phần: “Anh sẽ làm tổn thương An An
không.” Kiều Phàm
Vy đã mỉm cười: “Nếu anh sẽ không, vậy tôi tại sao
đi, An An rất dễ trông, cũng không sợ người lạ, ai bế cũng được, đều sẽ cười, nếu không phải nó bây giờ còn bé, không rời được người khác, nếu
cô cười bất lực mà lắc
nói
chưa chuẩn bị, nhìn thấy An
nhanh, anh ta điều chỉnh xong tâm trạng của mình, khôi phục sự điềm
nhẹ, giống như không có trọng lượng

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.