Diệp Huyên nhìn lão Huyền: “Lão Huyền là cảnh giới gì vậy?”
Lão Huyền không đáp.
Diệp Huyên cũng thức thời, không hỏi thêm nữa.
Chẳng mấy chốc, hai người đã ăn sạch con cừu.
Sau khi ăn xong, Diệp Huyên đứng dậy định về tháp để tu luyện.
Lúc này, lão Huyền chợt hỏi: “Kiếm của cậu…”
Khoé miệng Diệp Huyên hơi nhếch lên, cuối cùng ông lão này vẫn không kìm được mà hỏi!
Diệp Huyên quay người nhìn lão Huyền, nghiêm túc hỏi: “Lão Huyền có hứng thú với thanh kiếm này à?”
Lão Huyền nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay hắn: “Nguy hiểm!”
Nguy hiểm!
Diệp Huyên im lặng.
Rất rõ ràng, sau khi lão Huyền chạm vào kiếm Thanh Huyên đã cảm nhận được Thanh Nhi từ trong thanh kiếm.
Nhưng điều khiến hắn hơi khó hiểu là với thực lực của Thanh Nhi, hẳn là người khác không thể cảm nhận được muội ấy, chẳng lẽ Thanh Nhi vẫn luôn dõi theo hắn?
Nghĩ đến đây, lòng Diệp Huyên chợt thấy vui vẻ!
Lúc này lão Huyền chợt lên tiếng: “Đừng xuống núi!”
Nói xong, lão ta quay người rời đi.
Xuống núi!
Diệp Huyên quay lại nhìn xuống dưới núi, ngay sau đó hắn cảm nhận được một luồng hơi thở mạnh mẽ ở trong dãy núi phía xa kia.
Chấp Pháp Tông!
Diệp Huyên khẽ cau mày, mẹ kiếp, Chấp Pháp Tông không định bỏ qua cho hắn đây mà!
Hắn không để tâm đến Chấp Pháp Tông nữa mà quay về Tiểu Tháp tiếp tục tu luyện.
Bên trong Tiểu Tháp, hai mươi năm sau, Diệp Huyên đã đạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/327377/chuong-7879.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.