Diệp Huyên vội hỏi: “Ngươi muốn giúp một tay?"
Cổ Sầu bật cười: “Ban nãy nếu không có huynh thì ai trong chúng ta ngăn được lão già kia? Nay họ muốn trả thù, há có thể để huynh một mình chịu trận?"
Diệp Huyên vội kéo hắn ta tới: “Ta đang chờ những lời này của Cổ huynh đấy! Giờ huynh ra gánh một mình đi!"
Cổ Sầu cứng đờ.
Mọi người: “...”
Cổ Sầu giật giật tay áo Diệp Huyên: “Ngươi không khách khí chút được hả?"
Diệp Huyên nghiêm giọng: “Huynh đệ với nhau khách khí cái gì?"
Cổ Sầu do dự: “Hay là ngươi thử khách khí xem?"
Diệp Huyên lắc đầu: “Không”.
Cổ Sầu: “...”
Người đàn ông trung niên kia hỏi Cổ Sầu: “Ngươi muốn giúp hắn gánh chịu?"
Cổ Sầu do dự: “Để ta nghĩ lại”.
Diệp Huyên: “...”
Người đàn ông trung niên lắc đầu cười: “Các ngươi đang đùa ta?"
Cổ Sầu nói với Diệp Huyên: “Diệp huynh cho ta mượn kiếm dùng một chút được không?"
Diệp Huyên gật đầu: “Đương nhiên”.
Hắn vươn tay, để kiếm Thanh Huyên bay đến trước mặt Cổ Sầu.
Cổ Sầu cầm kiếm, nhìn người đàn ông trung niên: “Nếu ta chết, xin Diệp huynh giúp ta chăm sóc các tộc nhân”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được”.
Mọi người: “...”
Cổ Sầu nhìn hắn: “Ngươi...”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Yên tâm, nếu ngươi chết, ta sẽ chăm sóc cho tộc nhân của ngươi chu đáo, trừ khi ta cũng chết”.
Người Ác tộc: “...”
Cổ Sầu im lặng suốt một hồi mới than thở: “Kết nhầm bạn xấu rồi”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/327373/chuong-7875.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.