Lời này nếu như bị sư tôn nghe được, sư tôn thực sự nổi lên tính so đo, tìm các người nói đạo lý, đoán chừng các người sẽ xấu hổ đến mức ngay cả tâm tư muốn chết cũng có.
Lãnh Tử Duệ thở dài nói: “Thật sự là tạo hoá trêu ngươi, hạt giống tốt như vậy mà lại bị sư tôn ngươi bắt gặp, cho dù hắn không dạy ngươi cái gì, ngươi cũng đã là thiên tài tuyệt thế”.
Lý Nhàn Ngư cũng nói: “Phong chủ, người khen nhầm rồi, sư huynh Thanh Vô Song, sư huynh Lý Tấn Hoa, sư huynh Vạn Tiên Hướng, sư tỷ Niếp Như Tuyết, bốn người bọn họ đều mạnh hơn so với ta”.
“Đánh rắm!”
Lãnh Tử Duệ hừ một tiếng rồi nói: “Bốn tên kia thua kém ngươi rất nhiều, cũng chỉ có ngươi mỗi ngày không so đo, tính toán điều gì, không có tâm tư tranh đấu, nếu không, bốn người bọn họ nên gọi ngươi một tiếng sư huynh mới đúng”.
Lý Nhàn Ngư bất đắc dĩ.
Sư tôn nói, phải khiêm tốn.
“Được rồi, tất cả mọi người đều đã đến tập trung rồi, ngươi cũng chuẩn bị đi đi, đi đến võ trường bên kia tập trung!”
Lãnh Tử Duệ lại nói: “Tên nhóc thối, Lãnh Vân Phong của ta nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có được một hạt giống tốt như ngươi, lần này, ngươi phải đánh thật tốt cho ta!”
“Vâng, phong chủ”.
Lý Nhàn Ngư rời khỏi ngọn núi của Lãnh Tử Duệ, một đường đi xuống núi, tiến về phía chân núi.
Chỉ thấy ở phía xa xa, Liễu Văn Truyền đã đứng ở chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/327362/chuong-7864.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.