Ngô Bình gật đầu: “Anh nói phải”.
Bọn họ quay về sơn trang Vân Đỉnh, Từ Quý Phi ngồi chơi một lát rồi về. Ngô Bình nhớ tới Dương Mộ Bạch nên chào Đường Tử Di rồi về huyện Minh Dương.
Trước lúc đi, anh còn chào Trần Lăng Sương, cô ấy cũng sắp về Thiên Kinh nên hẹn gặp lại anh ở đó.
Ngô Bình về đến huyện Minh Dương thì đã gần sáng, mọi người đều đang say giấc, chỉ có Hoàng Tử Cường có tính cảnh giác cao là xuất hiện ngay.
“Cậu chủ về rồi ạ!”, hắn ta chào hỏi.
Ngô Bình gật đầu: “Tử Cường, anh đi nghỉ đi”.
Hoàng Tử Cường vội nói: “Cậu chủ, ông Dương đã cử người đến, bảo khi nào cậu về thì phải báo với ông ấy ngay”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, tôi biết rồi”.
Anh vào phòng khách rồi gọi cho Dương Mộ Bạch, ông ấy khàn giọng nói: “Sư đệ, cậu về rồi à?”
Ngô Bình: “Vâng, em đang ở huyện Minh Dương rồi”.
Dương Mộ Bạch: “Sư đệ, anh đang ở hang động, phiền cậu qua đây một lát được không, anh bị thương rồi”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Anh bị thương có nặng không?”
Dương Mộ Bạch: “Không nặng lắm”.
Ngô Bình: “Được, em qua ngay”.
Một lát sau, đã có một chiếc xe đi tới chỗ của Ngô Bình. Dương Mộ Bạch đã cho người tới đón anh, Ngô Bình lên xe, tài xế đạp ga, chiếc xe lập tức phóng như bay.
Xe đi thẳng ra hỏi huyện, tiến về phía vùng núi. Khoảng nửa tiếng sau, chiếc xe dừng trước một ngọn núi, tài xế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/327334/chuong-7836.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.