Diệp Huyên cười to haha, nói: “Cũng tạm, mạnh hơn ta một chút”.
Lúc này, Mục Ma ở phía xa đột nhiên cười lạnh lùng, nói: “Diệp Huyên, nếu không phải nhờ em gái ngươi tạo ra thanh kiếm đó cho ngươi thì ngươi chẳng là cái thá gì cả. Bởi vậy, nếu không có em gái ngươi thì ngươi chẳng là gì, hiểu không?”
Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Thật không dám giấu, nếu không có muội muội, thì thật ra ta còn có một người cha, mặc dù không đáng tin cậy lắm nhưng thật ra ông ấy cũng đã giúp ta rất nhiều.
Mục Ma nhìn Diệp Huyên chằm chằm, nói: “Nếu không có muội muội và cha ngươi thì ngươi là cái thá gì? Ngươi…”
Diệp Huyên lại nói: “Thật ra, ta còn có một người anh trai…”
Mọi người: “…”
“Im mồm”.
Mục Ma bỗng dưng nổi giận, nói: “Diệp Huyên, ngươi không biết xấu hổ sao? Thứ gì cũng dựa dẫm vào người khác, ngươi không cảm thấy đấy là một sự sỉ nhục sao?”
Diệp Huyên thở dài, nói: “Nói thật với ông, thật ra ta cũng khá khổ tâm, khi ta vừa mới sinh ra thì cha ta, muội muội ta và cả đại ca ta đều là những nhân vật vô địch, trước giờ ta vẫn luôn rất muốn phấn đấu, rất muốn dựa vào năng lực của bản thân để tạo dựng chỗ đứng cho riêng mình nhưng thực lực lại không cho phép. Dù kẻ địch có mạnh đến thế nào thì cũng bị kiếm của muội ta giải quyết ngay. Ông biết ta khổ tâm đến mức nào không?”
Mọi người: “…”
Vẻ mặt của Mục Ma
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/327328/chuong-7830.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.