Diệp Huyên nhìn về phía Thiên Uyên thánh nữ, lúc này, Thiên Uyên thánh nữ cực kỳ yếu ớt, tựa như sẽ hồn bay phách lạc bất cứ lúc nào!
Nàng ta nhìn Diệp Huyên, yếu ớt nói: “Đa tạ!”
Diệp Huyên cười: “Cô đã nói sẽ hậu tạ ta đấy!”
Thiên Uyên thánh nữ gật đầu: “Đương nhiên rồi!”
Diệp Huyên cười khẽ: “Ta sẽ đợi!”
Nói xong, hắn nhìn về phía Hung Nghê: “Hung Nghê cô nương, cô muốn đi đâu?”
Hung Nghê liếm kẹo hồ lô, sau đó nói: “Ngươi đi đâu ta đi đó!”
Diệp Huyên đen mặt: “Cô có ý gì?”
Hung Nghê cười đáp: “Ý trên mặt chữ!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Hung Nghê cô nương, bây giờ cô đã được giải thoát, cô muốn báo thù thì mau đi tìm Thần Khâm đi! Cô đi theo ta làm gì?”
Hung Nghê cười nói: “Ta đã bị phong ấn quá lâu! Bây giờ ta cần chữa thương!”
Diệp Huyên sa sầm mặt: “Cô cần chữa thương thì đi theo ta làm gì? Ta cũng đâu thể giúp cô chữa thương!”
Hung Nghê liếm kẹo hồ lô: “Sao ngươi không muốn ta đi theo ngươi? Ta có thể giúp ngươi đánh nhau đấy!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Hung Nghê cô nương, khi nãy ta đã nói rồi! Chuyện giữa cô và Thần Khâm cô nương, ta sẽ không xen vào, càng không muốn xen vào, bây giờ cô đã được thả, cô muốn làm gì thì làm, được chưa?”
Hung Nghê nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Ta muốn đi theo ngươi!”
Diệp Huyên im lặng.
Hắn thấy hơi bực bội, rất muốn vung kiếm chém chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/327180/chuong-7682.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.