Mộc Tá lắc đầu: “Lão phu nhân, hắn là người bệ hạ muốn gặp”.
Tư Đồ Kính liếc Diệp Huyên: “Vì sao?"
Mộc Tá lắc đầu: “Ta không rõ”.
Tư Đồ Kính nhìn Mộc Tá: “Hắn giết Vũ Nhi!"
Mộc Tá hạ giọng: “Để bệ hạ gặp hắn trước, được không lão phu nhân?"
Tư Đồ Kính im lặng.
Các cường giả phủ Thần Hầu xung quanh đều quắc mắt trừng Diệp Huyên. Chỉ cần Tư Đồ Kính ra lệnh, bọn họ sẽ đồng loạt xông lên.
Tư Đồ Kính bỗng mở miệng: “Đã vậy thì để bệ hạ gặp hắn trước đi”.
Mộc Tá thả lỏng ra trông thấy, sau khi gật đầu thì nói với Diệp Huyên: “Mời Diệp công tử”.
Y nhấc chân đi.
Diệp Huyên thu kiếm về rồi đi theo.
Tư Đồ Kính lại nói: “Thiếu niên kia”.
Diệp Huyên quay lại, thấy bà ta trừng trừng nhìn hắn: “Mặc kệ lai lịch ngươi ra sao, phủ Thần Hầu tất lấy đầu ngươi”.
Thấy Diệp Huyên đi đến trước mặt Tư Đồ Kính, Mộc Tá cau mày: “Diệp công tử, đừng làm bậy”.
Diệp Huyên cười: “Mộc Tá đại nhân không thấy bà ta mới là người uy hiếp ta sao?"
Mộc Tá lạnh lùng đáp: “Diệp công tử nếu làm bậy thì không ai bảo vệ được ngươi cả”.
Diệp Huyên: “Ta làm bậy? Nực cười! Ta vừa đặt chân vào thành đã bị người phủ Thần Hầu đến ức hiếp. Chẳng lẽ chỉ cho bọn hắn nhục mạ người khác, không cho người khác làm ngược lại? Hay là luật lệ Thần Đạo Quốc này chính là bắt nạt kẻ yếu, chỉ nhằm vào bình dân?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/327157/chuong-7659.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.