Thú Cổ nhìn Vương của Dị Linh: “Không biết?”
Vương của Dị Linh trầm giọng nói: “Các hạ, Dị Linh tộc ta thật sự không biết Diệp công tử đang ở đâu. Tuy Diệp công tử kết bạn với tộc ta, nhưng khi hắn rời đi, Dị Linh tộc ta...”
Thú Cổ bỗng ngắt lời Vương của Dị Linh: “Ta không muốn nghe mấy lời nhảm nhí! Hôm nay, nếu Diệp Huyên kia không xuất hiện thì Thú Linh tộc ta sẽ san bằng Dị Linh tộc!”
Vương của Dị Linh nghe vậy, vẻ mặt trở nên hơi khó coi: “Thú Cổ Vương, Dị Linh tộc ta thật sự không biết Diệp công tử đang ở đâu, ngươi nói lý lẽ chút đi!”
Lý lẽ?
Khóe miệng Thú Cổ Vương gợi lên nở một nụ cười gằn: “Vương của Dị Linh, ngươi đúng là đáng buồn, ngươi có biết trên đời này cái gì là vô dụng nhất không? Đó chính là cái lý lẽ trong lời ngươi nói đó! Thế giới này, chỉ nói bằng nắm đấm! Ai có nắm đấm mạnh hơn thì kẻ đó là người có lý! Ngươi thế mà muốn nói lý lẽ với ta? Đúng là buồn cười! Ta nói thật với ngươi đi, ta biết Dị Linh tộc ngươi không biết Diệp Huyên kia ở đâu, nhưng ta lại muốn dùng mạng sống của các ngươi để ép Diệp Huyên kia đi ra!”
Vương của Dị Linh và các cao thủ trong tộc nghe vậy, sắc mặt đều trở nên vô cùng khó coi.
Đây đúng là đang ức hiếp người khác mà!
Vương của Dị Linh nghĩ vậy bèn nhìn về phía Thú Cổ Vương, cười to nói: “Thú Cổ Vương, thực ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/327018/chuong-7520.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.