Thật ra, đúng như lời Thần Đế kia từng nói, vùng vũ trụ này có rất nhiều cao thủ, nhưng thực lực chưa đạt đến cấp bậc nhất định nên không cách nào tiếp xúc đến phạm vi đó!
Con người, thật sự không thể tự mãn và tự phụ!
Cách đó không xa, Thanh Nhi đột nhiên mở lòng bàn tay, chợt có một luồng kiếm quang từ trong lòng bàn tay nàng bay ra, thoáng chốc, toàn bộ vùng đất trời này khôi phục bình thường!
Nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử Tiểu An đột nhiên co rụt lại: “Ngươi…”
Cô gái váy trắng thoáng nhìn Tiểu An, sau đó đi đến trước mặt Diệp Huyên, nàng kéo tay Diệp Huyên đi về nơi xa.
Hỏa Đức bên cạnh Tiểu An đột nhiên nói: “Thánh Tôn, đây là?”
Tiểu An chậm rãi nhắm mắt lại: “Ta thua rồi!”
Hỏa Đức nhíu mày: “Sao có thể? Ngài…”
“Im miệng!”
Tiểu An đột nhiên quay đầu nhìn Hỏa Đức: “Từ giờ phút này trở đi, ngươi còn nói nhảm gì nữa, ta sẽ thiến ngươi!”
Hỏa Đức: “…”
…
Bên kia, Thanh Nhi mang theo Diệp Huyên đi vào trong ngọn núi nơi xa.
Thanh Nhi cứ kéo tay Diệp Huyên như vậy, hai huynh muội đi rất chậm.
Diệp Huyên đột nhiên nói: “Thanh Nhi, thực lực của ta phải đạt đến cấp độ nào mới có thể nhảy ra khỏi vũ trụ Hiện Hữu này?”
Thanh Nhi nói: “Mạnh hơn ông lão tóc bạc trước đó khoảng mười lần!”
Diệp Huyên: “…”
Thanh Nhi quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên: “Nhảy ra khỏi một vũ trụ không dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/326708/chuong-7210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.