Nghe vậy, hàng lông mày của nữ tử lại một lần nữa nhíu chặt: “Pháp tắc kia là do nữ nhân ấy để lại… Nếu bây giờ cưỡng chế phá vỡ, đồng nghĩa với tuyên chiến, mà hiện giờ cũng chưa cần thiết phải làm vậy. Thế này đi, ta cho ngươi một thứ, vật này có thể giúp ngươi ở bên ngoài một thời gian.”
Lời này vừa dứt, một tấm thẻ bài bằng gỗ đen tuyền đột nhiên xuất hiện trước mặt ông lão.
Ông lão nhìn thẻ bài bằng gỗ kia, trên đó chỉ vẽ một chữ nhỏ màu đen: Sắc.
Nữ tử nói thêm: “Vật này có thể cho phép các ngươi ở bên ngoài một canh giờ, sau một canh giờ, chữ biến mất, các ngươi phải quay về, nếu không, nữ nhân kia sẽ không tha cho các ngươi đâu.”
Ông lão khẽ cúi người: “Đã rõ!”
Nói xong, ông ta quay người rời đi.
Bên trong điện, đôi mắt của bức tượng nữ tử kia chậm rãi nhắm lại.
Sau khi ra khỏi đại điện, Mục Tôn mỉm cười.
Vốn dĩ ông ta còn thấy hơi thấp thỏm.
Bởi lẽ dù sao sau lưng Diệp Huyên cũng có một vị chí tôn, vì lẽ đó, ông ta lo lắng rằng vị chí tôn mà nhà mình ngưỡng vọng sẽ lo ngại vị chí tôn pháp tắc tối cao kia mà không để Nấm Mồ Thần Linh giết Diệp Huyên.
Nhưng bây giờ xem ra ông ta đã nghĩ quá nhiều rồi.
Vị chí tôn nhà mình không những không ngăn cản mà còn đồng ý giúp đỡ nữa.
Đây đúng là niềm vui bất ngờ.
Nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/326655/chuong-7157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.