Diệp Huyên bỗng nhiên hỏi: “Giản tỷ, giờ ngươi đang làm gì?”
Giản Tự Tại cười đáp: “Tu luyện!”
Nàng ta nói xong liếc Diệp Huyên nói: “Ngươi của bây giờ, ta đã không nhìn thấu được rồi!”
Diệp Huyên cười nói: “Ta mãi mãi là đệ của tỷ, tỷ mãi mãi là tỷ của ta!”
Giản Tự Tại cười không nói gì.
Diệp Huyên chợt mở tay ra, một cái nhẫn chứa đồ đã xuất hiện trong tay. Hắn đặt nó vào tay Giản Tự Tại nói: “Đừng từ chối!”
Giản Tư Tại nhìn Diệp Huyên, một lát sau mới cười nói: “Đương nhiên ta sẽ không từ chối rồi”.
Nàng ta nói xong bèn cất nhẫn chứa đồ đi.
Diệp Huyên mỉm cười nói: “Có cần gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với ta”.
Giản Tự Tại gật đầu: “Được!”
Nàng ta nói xong như nhớ đến gì đó lại hỏi: “Giờ nàng đã đạt tới trình độ gì rồi? Là Thanh Nhi nhà ngươi á!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Ta không biết”.
Giản Tự Tại cười khẽ nói: “Vẫn vô địch à?”
Diệp Huyên cười đáp: “Đúng vậy!”
Giản Tử Tại nhìn Diệp Huyên: “Ngươi cũng muốn được như nàng ấy, đúng không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy!”
Giản Tự Tại vỗ nhẹ lên vai Diệp Huyên nói: “Cố lên!”
Diệp Huyên cười nói: “Được!”
Hai người đi tiếp thêm một đoạn nữa rồi Giản Tự Tại chợt hỏi: “Sao lại bỗng dưng nhớ tới tìm ta?”
Diệp Huyên khẽ nói: “Chỉ là nhớ mấy người bọn tỷ thôi”.
Giản Tự Tại im lặng.
Diệp Huyên dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/326646/chuong-7148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.