Tiểu Tháp bất đắc dĩ nói: “Tiểu chủ, ta chỉ là một cái tháp mà thôi!”
Khoé miệng Diệp Huyên khẽ giật, mẹ kiếp, bây giờ ngươi mới biết ngươi chỉ là một cái tháp thôi à?
Lúc này, Đạo Nhất chợt cất lời: “Chúng ta đi vào thôi!”
Diệp Huyên không nói chuyện với Tiểu Tháp nữa, gật đầu.
Trên đường đi, ba người Diệp Huyên không ngừng quan sát xung quanh!
Không thể không nói, toà thành này thật sự vô cùng đổ nát, khắp nơi đều hoang tàn, hơn nữa còn có mùi mục nát! Không biết toà thành này đã bị cái gì tàn phá mới trở thành dáng vẻ như ngày hôm nay.
Sau phồn hoa chính là suy vong!
Lúc này, Lý Tu Nhiên chợt nói: “Theo sử cổ ghi lại, trước đây tinh vực cổ này từng rất thịnh vượng, còn phồn hoa hơn cả tinh vực Cổ Thần, nhưng không biết vì sao sau đó lại suy tàn thế này!”
Diệp Huyên gật đầu, có thể nhìn ra trước đây chắc chắn toà thành này vô cùng phồn hoa.
Lý Tu Nhiên lại nói: “Bây giờ, nơi này đã trở thành khu ổ chuột rồi!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Khu ổ chuột?”
Lý Tu Nhiên gật đầu: “Tuy linh khí ở nơi này chưa hoàn toàn cạn kiệt, nhưng đã không thích hợp để tu luyện nữa! Những người ở đây đều có tu vi cảnh giới rất thấp, hơn nữa tuổi thọ cũng không quá dài! Vì linh khí ở đây đang dần khô cạn, không khí cũng đã bị ô nhiễm!”
Diệp Huyên cảm nhận xung quanh, linh khí của nơi này thật sự ít ỏi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/326574/chuong-7076.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.