Bởi có Diệp Huyên, người ngoại môn đều tự giác thẳng lưng lên mà đi.
Dám xem thường ngoại môn ư?
Không sao.
Cứ tìm Diệp Huyên!
Hắn đã trở thành bộ mặt của ngoại môn.
Giờ phút này, Diệp Huyên đang tu luyện Đăng Thiên Cảnh và kiếm kỹ.
Hắn không tu nhục thân nữa.
Chủ yếu là vì không có công pháp tốt để luyện tập, mà công pháp trước kia đã không theo kịp cảnh giới của hắn.
Vì vậy hắn hiện đang tập trung và Đăng Thiên Cảnh và kiếm kỹ của bản thân.
Hắn không chỉ muốn đạt được vô hạn, mà còn phải đến cực hạn.
Cho dù là cảnh giới hay kiếm kỹ.
...
Tiểu Động Thiên.
Trước gian nhà trúc, có một ông lão ngồi ở ven hồ. Hai mắt ông ta khép hờ, những ngón tay phải gõ nhẹ lên tay ghế bằng trúc.
Đúng lúc này, một bóng mờ bỗng xuất hiện cách đó không xa, khẽ thi lễ: “Động chủ, chúng tôi đã tìm khắp chư thiên vạn giới nhưng vẫn không có tung tích của cô gái váy trắng kia. Ả có thể đã trốn thoát”.
Trốn thoát!
Ông lão im lặng hồi lâu mới nói: “Còn những cấm địa kia?"
Bóng mờ: “Đã phái người thăm dò, nhưng bọn họ đều nói chưa từng nhìn thấy”.
Ông lão cau mày: “Không có ở cấm địa, rốt cuộc ả ta trốn đi đâu chứ?"
Bóng mờ lắc đầu: “Không rõ. Chúng ta đã tìm hết những nơi có thể tìm nhưng không thăm dò được tung tích. Hay là thử liên hệ với pháp tắc Tối Cao? Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/326525/chuong-7027.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.