Nói rồi nàng ấy cảm thấy hơi hối hận.
Diệp Huyên: “…”
Thanh Nhi do dự một lúc mới nói: “Thật ra huynh cũng rất mạnh”.
Diệp Huyên cười khổ: “Thanh Nhi, muội đừng an ủi ta, ta biết ta có một chút cách biệt với muội của hiện tại”.
Một chút!
Thanh Nhi”…”
Lúc này Tiểu Tháp bỗng nói: “Tiểu chủ, người là người đầu tiên có thể khiến Thiên Mệnh tỷ cạn lời đó, chắc cũng là người cuối cùng”.
Diệp Huyên: “…”
Lúc này Thanh Nhi dẫn Diệp Huyên biến mất lại chỗ, lúc xuất hiện lại lần nữa, hai huynh muội đã ở trong một tinh không vô tận.
Cô gái váy trắng dẫn Diệp Huyên đi về phía sâu của tinh không: “Đừng để ý đến cấp bậc của kiếm, kiếm bình thường hay thần kiếm đều trong cảnh giới, mà chỉ cần ở trong cảnh giới thì hai loại kiếm này có gì khác biệt chứ?”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Vậy thì vạn vật đều có thể vì kiếm…”
Cô gái váy trắng nói: “Đây cũng là một loại cảnh giới, nhưng cảnh giới này là cảnh giới bên ngoài cảnh giới”.
Nói rồi nàng xòe bàn tay ra, một thanh kiếm gõ xuất hiện trong tay nàng.
Cô gái váy trắng nhìn Diệp Huyên: “Thanh kiếm trong tay ta này chính là thần kiếm”.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Kiếm trở nên bất phàm vì người, đúng chứ?”
Cô gái váy trắng gật đầu: “Bây giờ huynh cũng có thể khiến kiếm trở nên bất phàm, nhưng bất phàm này có giới hạn. Nếu gặp phải người mạnh hơn huynh, huynh có thể đánh với đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/326414/chuong-6916.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.