Cánh tay cô gái váy trắng khẽ vung lên, những cỏ dại và mạng nhện kia lập tức biến mất không còn, cả tòa phủ đệ rực rỡ hẳn lên.
Cô gái váy trắng quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Có phải cảm thấy rất xa lạ hay không?”
Diệp Huyên gật đầu.
Cô gái váy trắng khẽ nói: “Đó cũng là bình thường! Bởi vì ta phong ấn ký ức của huynh rồi!”
Ký ức!
Diệp Huyên kinh ngạc nhìn cô gái váy trắng: “Phong ấn ký ức của ta?”
Cô gái váy trắng gật đầu: “Ký ức thời niên thiếu của huynh bị ta phong ấn rồi!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Vì sao?”
Cô gái váy trắng nói: “Trước kia tuổi huynh quá nhỏ, không thể tiếp nhận những ký ức không tốt đó, vì vậy ta phong ấn ký ức của huynh! Mà bây giờ, huynh có thể tiếp nhận những ký ức kia rồi!”
Nói xong, cánh tay nàng khẽ vỗ lên bả vai Diệp Huyên.
Uỳnh!
Một sợi kiếm quang ở sâu trong cơ thể Diệp Huyên đột nhiên bay ra.
Mà trong khoảnh khắc này, vô số ký ức giống như thủy triều tràn vào trong đầu Diệp Huyên…
Trong một tòa phủ đệ.
Một bé trai đang cõng một bé gái chạy khắp nơi, trong tay bé gái trên lưng bé trai cầm một thanh kiếm gỗ nhỏ, nàng không ngừng vung vẩy, cười giống như chuông đồng, vô cùng vui vẻ!
Một lát sau, dường như bé trai hơi mệt, hắn đặt bé gái xuống.
Bé trai tựa vào tảng đá bên cạnh, đầu đầy mồ hôi, nhưng nụ cười trên mặt hắn lại rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/326405/chuong-6907.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.