Tiểu Tháp gật đầu: “Đúng! Ngài ấy từng nói một câu như vậy!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Là sao?”
Tiểu Tháp đáp: “Tiểu chủ à, người lại làm khó ta rồi! Ta chỉ là một tòa tháp, nghiên cứu thứ này làm gì chứ?!”
Diệp Huyên cười nói: “Vậy ngày ngày ngươi đều nghiên cứu thứ gì? Hoặc nên nói là, Tiểu Tháp ngươi có ước mơ gì không?”
Tiểu Tháp cười hê hê, không nói lời nào.
Mặt Diệp Huyên đen lại: “Tiểu Tháp, sao ngươi cười bỉ ổi thế hả?”
Tiểu Tháp bỗng tức giận: “Thế này mà gọi là cười bỉ ổi à?”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta cảm thấy rất bỉ ổi!”
Tiểu Tháp hừ lạnh một tiếng: “Tiểu chủ, ta nói với người nhá, tuy ta chỉ là một tòa tháp nhưng cũng có ước mơ đấy!”
Diệp Huyên cười hỏi: “Ngươi có ước mơ gì?”
Tiểu Tháp ngẫm nghĩ, sau đó đáp: “Ta muốn trở thành tòa tháp đứng đầu vũ trụ!”
Diệp Huyên chớp mắt: “Ngươi đi theo cha ta rồi, chẳng phải chính là tòa tháp đứng đầu vũ trụ sao?”
Tiểu Tháp lắc đầu: “Không không! Ta muốn trở thành tòa tháp đứng đầu vũ trụ dựa vào chính bản thân mình cơ! Người biết vì sao ta không đi theo chủ nhân không? Bởi vì ta muốn dựa vào chính mình. Ta đâu giống ai đó dựa dẫm cha dựa dẫm em gái, ta muốn dựa vào chính mình cơ… Á, tiểu chủ, không phải ta nói người đâu. Thật đó, không phải ta nói người đâu mà, người đừng ghim ta nhá!”
Diệp Huyên chân thành nói: “Tiểu Tháp này, ta rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/326366/chuong-6868.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.