Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên biến mất.
Thiên Diệp nhìn Diệp Huyên đang lao tới, nét mặt bình tĩnh một cách khác thường, không biết trong tay phải của y đã xuất hiện một lệnh bài nhỏ màu đen từ bao giờ.
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên dừng lại, Thiên Diệp sửng sốt.
Diệp Huyên nhìn Thiên Diệp, cười không nói gì.
Thiên Diệp giục: “Ngươi đến đây!”
Không ngờ Diệp Huyên lại lắc đầu: “Ta không qua đó!”
Thiên Diệp gằn giọng: “Không phải ngươi to gan lắm sao? Đến đây, đến chém ta đi!”
Diệp Huyên cười: “Ông muốn gài ta à? Nằm mơ đi!”
Dứt lời, hắn quay đầu nhìn tộc trưởng của U Linh tộc nơi chân trời: “Lão Thiện, gọi tổ tông!”
Gọi tổ tông!
Tộc trưởng Thiền Tu của U Linh tộc cười to, sau đó đáp: “Được!”
Dứt lời, y mở lòng bàn tay, một tia lục quang xuất hiện, một khắc sau, lục quang bay lên cao, một hơi thở cường đại dâng lên nơi chân trời, sau đó, một hư ảnh xuất hiện.
Tuyệt Trần Cảnh!
Hư ảnh kia nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyên, lúc nhìn thấy Diệp Huyên, hắn ta hơi sửng sốt, sau đó cất lời: “Khí tức huyết mạch này… Ngươi và Kiếm chủ có quan hệ gì?”
Diệp Huyên đáp: “Cha con, ta là cha ông ấy là con! À không đúng, ông ấy là cha ta là con…”
Nói xong, hắn cười ngượng ngùng, mẹ kiếp, huyết mạch Phong Ma này có vấn đề! Dùng nhiều quá, đầu óc hơi không được bình thường rồi!
Hư ảnh kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/326284/chuong-6786.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.