Kiếm Điên nhìn Kiếm Mộc: “Đây là đang làm màu à?"
Kiếm Mộc lắc đầu: “Ta sai rồi. Y không làm màu, y ngu thật”.
Kiếm Điên chần chừ một hồi rồi nói: “Ông tốt xấu gì cũng là kiếm tu Đăng Thiên Cảnh, văn minh chút đi”.
Kiếm Mộc nhàn nhạt nói: “Ta đã rất lịch sự rồi”.
Kiếm Điên tò mò: “Thế không lịch sự thì thế nào?"
Kiếm Mộc lập tức cao giọng mắng chửi Thiên Diệp: “Trăng mờ tỏ đêm u tối, tao với mẹ mày chui vào bụi cỏ, móc ra...”
"Dừng!"
Kiếm Điên ngắt lời lão: “Được rồi được rồi, đừng nói nữa, thế này nghe tục tằng quá...”
Kiếm Mộc lạnh nhạt đáp: “Là ngươi bảo ta nói”.
Kiếm Điên nghiêm mặt: “Ta đánh giá thấp độ văn minh của ông rồi...”
Lúc này, Kiếm Hành nãy giờ vẫn im lặng bỗng tò mò hỏi: “Lão Mộc ông định móc ra cái gì?"
Kiếm Mộc: “...”
Ánh mắt của toàn bộ cường giả Thượng Cổ Thiên tộc đều đổ dồn vào nhóm người Kiếm Mộc.
Phách lối!
Bốn tên kiếm tu này quá sức ngạo mạn rồi!
Bên dưới, Thiên Diệp bỗng nói với Kiếm Mộc: “Các ngươi muốn đấu riêng lẻ chứ gì? Xuống đây, ta đánh với ngươi!"
Hiển nhiên y đã bị những lời vừa rồi của lão chọc giận.
Ở chân trời, Kiếm Tuyệt hỏi Kiếm Mộc: “Có vấn đề gì không?"
Lão cười to: “Có thể có vấn đề gì chứ?"
Dứt lời, lão đã hóa thành kiếm quang lao vụt xuống.
Một tia khinh thường lóe lên trong mắt, Thiên Diệp cũng lao vút lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/326245/chuong-6747.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.