Phía chân trời, Văn Thiên đột nhiên cả giận nói: "Khoác lác cái chó gì, ngươi..."
Ông lão tóc trắng đột nhiên quay phắt sang Văn Thiên: "Câm miệng!"
Câm miệng!
Nghe thế, Văn Thiên bỗng ngẩn người.
Ông lão tóc trắng lạnh lùng nhìn Văn Thiên: "Mẹ nó, ngươi là heo à?"
Văn Thiên có chút ngơ ngác: "Tổ tiên... Người..."
Ông lão tóc trắng hít sâu một hơi: "Lão phu chết rồi mà cũng bị mấy đứa oắt ngu si các ngươi hãm hại... Mẹ nó, lão phu khổ thật mà!"
Nói rồi, lão cả giận quát lên: "Thứ ngu xuẩn nhà ngươi, tiền bối này đã vượt qua Ý Cảnh rồi!"
Vượt qua Ý Cảnh!
Nghe thế, Văn Thiên như bị sét đánh ngang tai, cả người thất thần.
Ông lão tóc trắng nhìn người đàn ông áo xanh, vẻ mặt phức tạp: "Không ngờ qua vô số năm mà vẫn có người vượt qua được Ý Cảnh..."
Lúc này, Văn Thiên đột nhiên gào lên: "Không thể! Hắn tuyệt đối không thể vượt qua Ý Cảnh! Cho dù là tổ tiên năm đó cũng không vượt qua được Ý Cảnh mà, sao hắn có thể..."
"Ngu xuẩn!"
Ông lão tóc trắng đột nhiên tức giận mắng: "Tổ tiên ngươi không thể vượt qua Ý Cảnh thì có nghĩa là người khác cũng không thể à? Ngươi dù gì cũng đã tu được đến bán bộ Ý Cảnh, sao vẫn ngu như thế? Lẽ nào ngươi không biết câu nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên?"
Văn Thiên lẩm bẩm như mất hồn: "Không thể, hắn không thể vượt qua Ý Cảnh..."
Phía chân trời, ông lão tóc trắng lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/325960/chuong-6462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.