Nhị Nha nhìn Diệp Huyên: “Bọn muội đi chơi với Tiểu Huyên Tử”.
Người đàn ông áo xanh: “Đừng gây họa đấy”.
Nhị Nha tỏ vẽ bất mãn: “Dương ca, huynh đã bao giờ thấy muội và Tiểu Bạch chủ động gây họa chưa? Đều do người khác chọc bọn muội nên bọn muội mới đánh trả bị động thôi! Ở bên Ngân Hà giới, hành vi của bọn muội là tự vệ, được pháp luật bảo hộ!"
Tiểu Bạch gật đầu cái rụp.
Người đàn ông áo xanh đen mặt: “Ở đây không phải Ngân Hà giới, đừng đem luật pháp bên đó sang đây”.
Nhị Nha chớp mắt: “Lỡ có người bắt nạt bọn muội thì sao?"
Người đàn ông áo xanh liếc nhìn cô bé: “Bắt nạt cái búa ấy. Muội cư xử đàng hoàng cho huynh”.
Y nói với Diệp Huyên: “Trông chừng kỹ hai đứa này, đừng để bọn chúng gây họa. Cũng đừng để ai đến bắt nại hai đứa”.
Sau đó y xoay người biến mất.
Diệp Huyên nhìn sang, chỉ thấy Nhị Nha thè lưỡi liếm kẹo hồ lô trông ngoan ngoãn vô cùng.
Nếu chỉ đánh giá từ vẻ bề ngoài thì Nhị Nha và Tiểu Bạch thật sự là hai đứa trẻ vô hại.
Nhưng hắn biết cả hai chẳng khác gì thổ phỉ.
Tuyệt đối không được chọc giận cả hai, bằng không chỉ có nước ăn quả đắng.
Thật ra hắn càng tò mò về chiếc nhẫn trữ vật trên tay Tiểu Bạch hơn, bên trong chắc chắn có rất rất rất nhiều bảo vật cực kỳ lợi hại!
Hoa Nhất Y bỗng lên tiếng: “Diệp công tử, chúng ta đi thôi”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/325922/chuong-6424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.