Đạo Nhất tiếp tục nói: “Ta biết, ngươi thường cảm thấy, tất cả mọi thứ này không công bằng với ngươi! Bởi vì đối thủ hiện tại của ngươi, đều không cùng cấp bậc với ngươi! Hơn nữa, ngươi còn cho rằng, đa phần nhân quả trên người ngươi đều đến từ phụ ngươi và muội muội Thanh Nhi của ngươi, cũng với chủ nhân trước kia, ngươi là người bị hại… Thật ra, ngươi nghĩ như vậy, cũng không hề sai. Tất cả mọi thử đối với ngươi quả thực không công bằng! Nhưng, từ xưa đến nay, công bằng chẳng phải đều do bản thân tự giành lấy sao? Thế giới này có quá nhiều chuyện không công bằng, ví dụ như kiến, chúng nó sinh ra đã là kiến rồi, chỉ có thể bị người giẫm đạp, như vậy đối với nó công bằng sao? Không công bằng!”
Nói rồi, nàng ta lắc đầu khẽ cười: “Ngươi cảm thấy không công bằng, cảm thấy bản thân bất hạnh, nhưng ngươi lại không phát hiện, trên thế giới này, người bất hạnh hơn ngươi còn nhiều nhiều hơn nữa! Ít nhất, ngươi còn có một người cha mạnh đến vô địch và muội muội! Có vài người, thường ôm hận giày mình không tốt, nhưng bọn họ lại chưa từng nghĩ đến, có vài người đến chân còn không có”.
Diệp Huyên khẽ cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Đạo Nhất nhìn Diệp Huyên: “Kẻ yếu và người vô năng, mới đi ôm hận những thứ vận mệnh bất công! Còn công bằng, trên thế giới này không có công bằng tuyệt đối, cũng không có công bằng vô duyên vô cớ! Vĩnh viễn đừng cầu xin người mạnh hơn ngươi cho ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/325787/chuong-6289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.