Khi mười phân thân của Tiểu Mộ xuất hiện, Hư Vô Tâm lập tức nhíu mày, mà lúc này, một con dao găm đột nhiên xuất hiện ở gáy ả ta.
Tiểu Mộ!
Hư Vô Tâm siết chặt tay phải.
Ầm!
Một tấm chắn vô hình chặn con dao găm của Tiểu Mộ lại, nhưng một khắc sau, tấm chắn kia cứ thế vỡ tan, mà lúc này, Hư Vô Tâm đã biến mất, lúc xuất hiện một lần nữa, ả ta đã đứng ở chỗ cách đó mấy trăm trượng!
Nơi gáy của Hư Vô Tâm xuất hiện một vết máu!
Hư Vô Tâm nhìn Tiểu Mộ bên cạnh Diệp Huyên: “Không hổ là sát thủ mạnh nhất! Lợi hại!”
Diệp Huyên vỗ nhẹ lên bả vai Tiểu Mộ, Tiểu Mộ chậm rãi biến mất.
Sát thủ không nhìn thấy mới là đáng sợ nhất!
Diệp Huyên nhìn về phía Hư Vô Tâm, Hư Vô Tâm cười nói: “Người của ta cũng đến rồi!”
Ả ta vừa nói xong, không gian sau lưng ả ta chợt rung lên…
Diệp Huyên nhìn về phía sau lưng của Hư Vô Tâm, một lát sau, hắn đột nhiên lấy Tiểu Tháp ra: “Gọi người!”
Tiểu Tháp ngây người mất một lúc: “Gọi ai?”
Diệp Huyên đáp: “Ngươi gọi bừa vài người đến đi!”
Tiểu Tháp giãy nảy: “Tiểu chủ, người cho rằng ta là Tiểu Bạch sao? Chuyện quan trọng phải nói ba lần, ta chỉ là một cái tháp, ta chỉ là một cái tháp, ta chỉ là một cái tháp!”
Diệp Huyên nhìn sau lưng Hư Vô Tâm, nét mặt càng trở nên nặng nề hơn: “Tiểu Tháp, nếu ngươi không gọi người, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/325750/chuong-6252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.