Diệp Huyên cười: “Vậy là ta được hưởng phúc từ cha rồi”.
Sơn Khâu: “Quả vậy. Ta và y là huynh đệ với nhau, ta còn muốn tặng cả giáp Chiến Thần cho ngươi, nhưng rất nhiều chuyện không phải do một mình ta quyết định được”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu, bá phụ vô cùng săn sóc ta rồi. À, làm sao mà bá phụ lại trở thành huynh đệ với cha ta?”
Sơn Linh cũng giương đôi mắt tò mò nhìn cha mình.
Thật ra thì ai trong Địa Linh tộc cũng đều muốn biết cả.
Năm ấy Sơn Khâu chỉ là một gã thiếu gia ăn chơi trác táng, không có thực lực, rèn đúc càng chẳng ra gì. Vậy mà ông lại có thể thành huynh đệ với một người mạnh đến vậy, khiến ai nấy đều khó hiểu.
Sơn Khâu cười ha hả: “Không nói được, không nói được, bằng không cha ngươi làm thịt ta mất. Ha ha ha!”
Nói vậy thì hiển nhiên hai người này không quen biết nhau bởi chuyện tốt gì rồi. Diệp Huyên không khỏi câm nín.
Sơn Khâu: “Chọn thêm một món đi rồi xuống tầng ba chọn ba món”.
Diệp Huyên phóng tầm mắt đi bốn phía, nhanh chóng rơi xuống một vật.
Hắn đi đến trước cột sáng, nhìn thanh đao nhỏ - phi đao – bên trong.
Sơn Khâu cười: “Mắt nhìn không tệ. Phi đao này tên Trảm Thần, dài ba tấc bảy, nặng bốn lượng tám. Tuy nhẹ nhưng chất liệu làm ra nó chính là Tuế Nguyệt Thần Thạch và nguyên thạch không gian hiếm có nhất trên đời. Nó có thần lực Tuế Nguyệt vô tận có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/325638/chuong-6140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.