Diệp Huyên tức giận nhìn Minh Thương: “Một tỷ ma tinh? Ngươi cho ăn mày à?”
Minh Thương nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Hai tỷ”.
Diệp Huyên lắc đầu: “Năm tỷ ma tinh. Một nghìn thần vật cấp bậc Thiên Vị, một vạn thần vật cấp bậc Thần Vị, thiếu một cái cũng không được”.
Minh Thương siết chặt hai tay, sát ý trong mắt hắn ta như biến thành thực chất.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn trời: “Tia chớp này mà giáng xuống, Ma Đô Thành cũng có thể thể biến mất khỏi thế giới này”.
Ma Thương chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Bị cướp bóc như vậy, đối với Ma giới mà nói, quả thực vô cùng sỉ nhục.
Đây là nỗi nhục mất nước!
Mẹ nó, tên loài người này ức hiếp quá đáng.
Nghĩ đến đây, Minh Thương quyết định cá chết lưới rách.
Ngay lúc này, Diệp Huyên đột nhiên lại nói: “Ta là mượn thôi! Mượn mà! Ta có thể viết giấy nợ”.
Nói rồi, hắn vội xé góc áo mình, sau đó viết giấy ghi nợ.
Sau khi hắn viết xong thì khẽ điểm một cái, giấy ghi nợ kia bay đến trước mặt Minh Thương.
Nhìn thấy giấy ghi nợ trước mắt, sát ý trong mắt Minh Thương cũng bớt đi chút, nếu là mượn, hình như cũng không phải quá mất mặt.
Mượn và cướp, có khác biệt đấy!
Minh Thương có chút do dự.
Ngọc nát đá tan?
Có phần không đáng.
Bản thân một đám ma nhân lại đồng quy vu tận với một tên loài người, thiệt thòi bao nhiêu. Hơn nữa, ở đây còn có một linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/325609/chuong-6111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.