An Lan Tú gật đầu: “Một kiếm này của huynh không có phần thắng trước người phụ nữ kia, nhưng trong trời đất này cũng chẳng có mấy ai có thể đỡ được nó”.
Thuấn Sát Nhất Kiếm và Mệnh Quyền, hai loại võ kỹ bộc phát một khi kết hợp lại sẽ mang đến uy lực cực kỳ kinh khủng.
Diệp Huyên gật gù, nhìn thanh kiếm trong tay, nói: “Kiếm kỹ mới này, gọi là Mệnh Kiếm đi”.
Mệnh Kiếm – tức một kiếm thiêu đốt thọ mệnh.
Hắn thu kiếm về, lại lấy ra quyển sách cổ về thuật rút kiếm mà Tiểu Tháp đưa cho.
Hắn lật quyển sách ra, lật xem một hồi rồi thì thầm: “Thuật rút kiếm này rất tuyệt”.
An Lan Tú đi đến nhìn thoáng qua, khẽ nói: “Quả thật khó lường”.
Diệp Huyên lắc đầu cười khổ: “Có lẽ ta cần bình tĩnh lại một chút. Mấy ngày qua đều phải đối phó kẻ địch đến đầu tắt mặt tối, không có thời gian dành cho Kiếm đạo nữa”.
Đã lâu lắm rồi hắn chưa đề cao cảnh giới Kiếm đạo của mình, thay vào đó là nhục thân, nhưng vẫn phải dựa vào ngoại vật.
Kiếm đạo của hắn đã bị trì trệ khá lâu.
Không ai có thể giúp đỡ hắn trên con đường Kiếm đạo kế tiếp, bởi vì hắn đã có con đường riêng của mình. Việc hắn phải làm là tiếp tục đi đến vạch đích, không phải giậm chân tại chỗ.
Bỗng nhiên, hắn nghĩ đến Thanh Nhi áo trắng và bốn chữ Kiếm Tâm Tự Tại.
Sở dĩ trong lòng còn quá nhiều ràng buộc nên Diệp Huyên vẫn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/325127/chuong-5629.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.