Đạo Lão Nhị im lặng, một lát sau, y giương mắt nhìn về pho tượng ở phía trước, vẻ mặt rất phức tạp: "Nếu sư tôn vẫn còn, thế gian này có ai dám bắt nạt Đạo Môn ta?"
Đạo Lão Tứ lặng thinh.
Sư tôn!
Lúc lão tổ Đạo Môn còn ở đây, há có ai dám không tôn trọng Đạo Môn? Ai dám bất kính với Đạo Môn?
Đạo Môn nói một lời, thế gian có ai dám trái lệnh?
Mà bây giờ...
Đạo Lão Tứ thấp giọng thở dài: "Là chúng ta vô năng!"
Đạo Lão Nhị nhẹ giọng nói: "Quả thật!"
"Bời vì chuyện Diệp Huyên lúc trước, bây giờ rất nhiều người đã có ý định rút lui, vì thế chúng ta không thể chờ thêm được nữa. Thánh Địa đã đồng ý sẽ đối phó với cô gái áo bào trắng và Tư Đồ Thính Vân rồi à? Nếu đã vậy thì mọi chuyện dễ dàng rồi!"
Đạo Lão Nhị im lặng.
Đạo Lão Tứ hỏi: "Đang lo về Diệp Liên và cô gái váy trắng?"
Đạo Lão Nhị gật đầu: "Không riêng gì hai người này, ta sợ sau lưng hắn còn có những người khác! Thực lực của những người này..."
Đạo Lão Tứ nhìn về phía Đạo Lão Nhị: "Huynh hối hận rồi!"
"Quả thật có chút hối hận rồi! Trực giác nói cho ta biết, có lẽ chúng ta đã đi trên con đường không có lối về!"
Đạo Lão Tứ khẽ cười nói: "Nhị sư huynh, huynh có từng nghĩ một khi Diệp Huyên gọi Đại Đạo Chi Linh ra, thì khi ấy, hai người chúng ta đều phải cúi đầu xưng thần với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324999/chuong-5501.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.