Thấy bọn họ rối rít gật đầu, hắn mới đưa Lý Thiện Thủy biến mất.
Những người còn lại nhìn nhau với vẻ chua chát hiển hiện trên mặt.
Lần này cả bọn suýt chút nữa là toi mạng rồi.
Mà Tông chủ Bà Sa Tông, Việt Hi, chỉ lẳng lặng đứng một bên, không biết đang nghĩ gì.
Việt Tôn cười hỏi: “Sư tỷ đang thất vọng sao?”
Việt Hi cong môi: “Thất vọng điều gì?”
Ánh mắt Việt Tôn hướng về những cường giả nơi xa: “Thất vọng khi hai vị tiền bối kia không giết sạch những kẻ ở đây. Nếu họ làm vậy thì thế giới Bà Sa hôm nay đã là vật trong túi Bà Sa Tông ta rồi. Nhưng giờ đây bọn chúng lại đầu quân cho Diệp Huyên, chúng ta đánh không được, mắng cũng không xong, lại trở nên bị động, nhỉ?”
Việt Hi cười cười: “Đúng là vậy”.
Việt Tôn: “Sư tỷ, cho dù chúng ta có muốn thừa nhận hay không, Diệp công tử kia không phải người chúng ta có thể trêu vào. Thậm chí nếu hắn muốn Bà Sa Tông thần phục, chúng ta cũng không có lựa chọn nào khác!”
Việt Hi im lặng.
Việt Tôn: “Nhưng cũng còn may, dường như Diệp công tử không có bao nhiêu hứng thú với thế giới Bà Sa này”.
Việt Hi bỗng ngẩng đầu nhìn lên trời, khẽ nói: “Hiện giờ ta chỉ tò mò, không biết hai người kia đã đạt đến cấp bậc nào, lại đi đến đâu…”
Một hồi sau, khi tất cả mọi người đã đi rồi, một ông lão trong bộ dạng lôi thôi lếch thếch bỗng xuất hiện.
Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324881/chuong-5383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.