Thiên Tôn đột nhiên cười tự giễu: “Nực cười! Ta đúng thực nực cười!”
Từ trước đến nay, mục đích của nàng ta là muốn đối phó với người sau lưng Diệp Huyên, mà lúc này, nàng ta mới phát hiện suy nghĩ này của bản thân mới nực cười ra sao!
Người trước mặt này, chắc chắn đã vượt qua Quy Nhất Cảnh, thậm chí đạt đến cảnh giới mà cả nàng ta cũng chẳng biết!
Người sau lưng Diệp Huyên sở dĩ không ở vũ trụ này, là vì người ta quá mạnh, mà thế giới này quá yếu!
Người ta xem thường thế giới nhỏ nhoi này!
Giờ thì hay rồi!
Phe cánh bên mình liên thủ ép người ta phải quay lại!
Thế nào là tự tìm đường chết?
Đây chính là tự tìm đường chết!
Ngay lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền đến từ chân trời: “Các hạ, thật sự phải tuyệt tình đến vậy sao?”
Nghe vậy, Thiên Tôn đột nhiên ngẩng đầu.
Trên bầu trời, có hai ông lão đang đứng!
Một người áo bào trắng, một người áo bào đen, là nhị thần Âm Dương của Ám Uyên!
Nhìn thấy hai người này, Thiên Tôn vốn dĩ đã hoàn toàn từ bỏ đột nhiên mở bừng hai mắt, lúc này, nàng ta đã nhìn thấy hy vọng rồi!
Nhị thần Âm Dương!
Hai người này, mấy vạn năm trước đã đạt đến đỉnh cao Quy Nhất Cảnh!
Còn hiện tại, thực lực hai người sâu không lường được, ngay cả nàng ta cũng không mức độ hai người họ ra sao!
Lúc này, cô gái áo bào trắng ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324849/chuong-5351.html