Thiên Tôn lắc đầu: “Dù ngươi đầu hàng thì chúng ta cũng không chấp nhận. Ngươi và Niệm Niệm không chết, chúng ta khó sống yên. Đương nhiên, nếu như tất cả có thể quay lại, ta sẽ chọn cách khác để đối đãi với ngươi, tiếc là thế gian không có chữ “nếu”. Giờ đã là địch, ta chỉ có thể nghĩ cách giết ngươi, diệt trừ họa lớn sau này!”
Diệp Huyên do dự mới nói: “Nếu không các người xin lỗi ta đi, rồi ta tha thứ cho, như vậy cả hai có thể sống hòa bình với nhau, bà cảm thấy thế nào?”
Thiên Tôn nhìn hắn: “Ngươi đang đùa ta à?”
Diệp Huyên cười lớn: “Không phải các ngươi trêu vào ta trước à? Thiên Tôn, ta cảm thấy bà đừng lảm nhảm với ta ở đây nữa, đã muốn giết Diệp Huyên ta và Niệm Niệm thì tới luôn đi!”
Nói xong hắn xoay thân rời đi.
Ở tại chỗ, hai mắt Thiên Tôn nhắm chặt, Địa Tôn xuất hiện bên cạnh bà ta, trầm giọng nói: “Tạm thời không có bất cứ cường giả nào tiến vào vũ trụ Ngũ Duy, người đứng sau hắn... chẳng lẽ là sợ rồi à! Nên mới không dám xuất hiện?”
Thiên Tôn lắc đầu: “Không đến mức đó!”
Địa Tôn trầm giọng: “Vậy sao họ còn không ra mặt?”
Thiên Tôn im lặng một hồi:“Họ nhất định sẽ xuất hiện!”
Địa Tôn nói tiếp: “Đại tỷ, thế tỷ có nghĩ tới là nếu giết Diệp Huyên, tìm được sáu cuốn Đạo Kinh, khi ấy chúng ta và thế giới Bà Sa...”
Thiên Tôn lắc đầu: “Tạm thời không cần phải nghĩ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324834/chuong-5336.html