Di Tôn khẽ thở dài: “Sáu quyển Đạo Kinh kia đúng là tai họa!”
Bạch Đế Tử thoáng nhìn Di Tôn: “Ngươi cảm thấy chúng ta giao ra, Ám Uyên sẽ buông tha cho vũ trụ Ngũ Duy sao?”
Di Tôn nhíu mày: “Vì sao không buông tha? Không phải mục đích của bọn họ là sáu quyển Đạo Kinh đó sao?”
Bạch Đế Tử nhìn Di Tôn: “Nếu như ngươi là Ám Uyên, sau khi cướp được sáu quyển Đạo Kinh từ tay Diệp Huyên, sẽ còn để hắn và Mộ Niệm Niệm sống sao?”
Di Tôn im lặng.
Chắc chắn sẽ không!
Bởi vì hai người kia còn sống, uy hiếp cực kỳ lớn!
Nghĩ đến đây, Di Tôn khẽ thở dài một hơi.
Bạch Đế Tử lại nói: “Cho dù là Ám Uyên hay là Bà Sa Tông, bọn họ cũng sẽ không để cho Diệp Huyên và Mộ Niệm Niệm sống sót, giống như chúng ta trước kia vậy! Không giết Diệp Huyên và Mộ Niệm Niệm này, một mai Diệp Huyên trưởng thành, hoặc là Mộ Niệm Niệm khôi phục thực lực và trí nhớ… khi đó, hai người kia sẽ trả thù, người nào chống lại được?”
Nói xong, ông ta nhìn về phía Diệp Huyên và Niệm Niệm ở nơi xa, khẽ nói: “Ta đã nhiều lần tiếp xúc với hắn, thằng nhóc này âm hiểm vô cùng, chúng ta rửa mắt mà đợi đi!”
Di Tôn gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy!”
Bạch Đế Tử nói: “Ta muốn đi tìm Chân Võ!”
Di Tôn nhíu mày: “Ông ta sẽ trở về sao?”
Bạch Đế Tử khẽ nói: “Ta sẽ cố gắng khuyên ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324781/chuong-5283.html