Cứ như vậy, Diệp Huyên đã thành công dùng mứt quả để “giữ” ấn nhỏ lại.
Có cái ấn này trong tay, giờ đây có thể nói là Diệp Huyên chẳng cần phải sợ hãi cường giả Thành Đạo Cảnh nữa.
Sau khi thu phục ấn nhỏ, Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn quang, phía sau tầng trời thứ ba mươi tư này còn hai tầng trời nữa.
Tổng cộng là ba mươi sáu tầng!
Hai tầng phía sau này sẽ có gì đây nhỉ?
Lúc này, dường như Di Tôn nhận ra được suy nghĩ của Diệp Huyên, ông ta đột nhiên nói: “Đạo chủ, trong tầng trời thứ ba mươi lăm chỉ có bài vị tổ viên của Đạo Đình chúng ta, cũng chính là nơi yên nghỉ của họ, không có gì hết, Còn trong tầng ba mươi sáu thì có một trận pháp siêu cấp, có thể nói đó chính là đại trận bảo vệ tông môn Đạo Đình ta, sẽ chỉ khởi động vào thời điểm Đạo Đình cực kỳ nguy cấp”.
Diệp Huyên nhìn sang Di Tôn: “Không có bảo vật khác?”
Di Tôn cười khổ: “Thật sự không có!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Vậy thì thôi!”
Dứt lời, hắn liền quay gót đi thẳng.
Lúc này, Di Tôn đột nhiên nói: “Đạo Chủ, cậu không ở Đạo Đình sao?”
Diệp Huyên nhìn đám người có mặt, cười nói “Hay là thế này, ta không làm chủ nhân Đạo Đình nữa, chuyện của Đạo Đình sẽ do các ngươi quyết định, thế nhé?”
Nghe vậy, cả đám đều sững sờ.
Di Tôn vội vàng nói: “Tuyệt đối không được, nếu tổ tiên đã nói ngài làm Đạo Chủ, vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324754/chuong-5256.html