Niệm Niệm siết lấy cánh tay Diệp Huyên: “Nhưng ta không nhớ được gì cả!”
Hắn cười: “Không sao, không nhớ được cũng không cần ráng nhớ lại”.
Niệm Niệm nhìn vào mắt hắn: “Nhưng ta muốn giúp huynh”.
Diệp Huyên chỉ xoa đầu cô bé: “Muội đã giúp ta rất nhiều rồi, lần này để ta giúp lại, có được không?”
Niệm Niệm lẳng lặng nhìn hắn.
Bỗng nhiên, Diệp Huyên bất thình lình ngẩng phắt dậy, nhìn thấy một gương mặt già cỗi quen thuộc trong vũ trụ.
Bạch Đế Tử.
Ông ta đã đến.
Diệp Huyên khẽ cười, đứng dậy dẫn Niệm Niệm ra khỏi điện.
Niệm Niệm siết lấy tay hắn: “Ta gọi huynh là đại ca được không?”
Nhưng Diệp Huyên lắc đầu: “Không được đâu”.
Niệm Niệm khó hiểu: “Vì sao?”
Diệp Huyên: “Ta sợ muội nhớ lại rồi sẽ đánh ta mất”.
Niệm Niệm tròn mắt: “Huynh không đánh lại ta ư?”
Hắn do dự, đang định trả lời thì lại bị Niệm Niệm ngắt ngang: “Huynh đã hứa sẽ không gạt ta!”
Diệp Huyên đành bất đắc dĩ nói: “Ta không đánh lại muội thật. Chỉ cần một đấm của muội thôi là Đạo Thể của ta nát như tương ngay”.
Niệm Niệm cười khúc khích, nắm tay hắn: “Đừng sợ, sau này ta sẽ không đánh huynh nữa”.
Diệp Huyên vội hùa theo: “Đã nói thì phải giữ lời đó”.
“Ngoéo tay”
Niệm Niệm chân thành nói, đoạn vươn một ngón tay ra.
Diệp Huyên bật cười, cũng duỗi tay.
Hai ngón tay nhẹ nhàng ngoéo vào nhau.
Ở ngoài điện ấy, không biết là ai đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324691/chuong-5193.html